Vị tết quê nhà

Chuyên mục: GÓC TẢN MẠN SINH VIÊN - 24/02/2019

Mấy hôm nay đất trời chuyển sắc, dường như có một thế lực vô hình nào đấy đã tận dụng oai quyền của mình mà phả vào thinh không từng đợt khí lạnh làm con người ta rát buốt thịt da. Một mình chậm bước trên đường, men theo những hàng quán, dưới chân là dăm ba chiếc lá dưới sự nâng niu của làn gió mà giờ đây nằm uy nghi trên thềm trông thật êm, thật đẹp. Trời đỏng đảnh cho vài hạt mưa lất phất. Tôi vội vã tìm chỗ trú. Tôi ẩn mình bên trong hiên của điểm chờ xe bus. Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi chưa bao giờ được ngắm cảnh thành phố về đêm một cách lạ lùng đến thế. 

     Mọi thứ diễn ra trước mắt thật linh động. Giờ đây tôi giống như một vị khán giả đang ngồi xem một cuốn phim hơn là một kẻ trú mưa! Từng dòng người cứ tập nập ngược xuôi, mọi hoạt động dường như cũng bắt đầu. Và hơn hết, có lẽ đây cũng là độ cuối năm nên tần suất hoạt động của con người cũng trở nên gấp rút hơn. Thành phố trẻ, tươi vui phơi phới đang làm thỏa lòng tất cả mọi người bởi những tiện nghi mà nó mang lại. Tuy không khí tươi vui rộn rã bên ngoài là vậy, nhưng không hiểu vì sao lòng tôi lại bồi hồi, thả mình theo từng suy nghĩ miên man, dõi mắt theo từng hơi thở thị thành.

        Đô thị những ngày cuối năm tất bật người người, xe cộ làm lòng tôi không khỏi xốn xang. Những ngày cuối năm sao diễn ra quá hối hả, là những chuyến hàng vội bán thật nhanh để cố về soạn sửa cho gia đình, là những chuyến xe đò muộn lăn bánh vội đưa những đứa con xa quê trở về để kịp “thưởng thức” đêm giao thừa ấm cúng bên gia đình. Trên facebook, tấp nập những dòng status về Tết, ai ai cũng đang trong tâm thế hân hoan chuẩn bị về quê xum họp. Lòng tôi bỗng se thắt lại. Mấy hôm trước, tôi nhận được cú điện thoại từ quê nhà, giọng mẹ nhẹ nhàng, ấu yếm hỏi:  “Tết này, con về với mẹ nhé! Mẹ nhớ con!”. Thế rồi nước mắt trực tràn bờ mi.

       

         Là sinh viên  theo đuổi ước mơ học vấn, tôi đã gặp không ít những khó khăn, từ tiền học phí, tiền trọ, tiền tài liệu,... và những khoảng chi tiêu nhỏ nhặt khác nữa. Nhận biết những điều ấy, tôi bắt đầu “bươn chải mưu sinh”. Tôi  làm bất cứ việc gì tôi có thể, từ gia sư, bưng bê phục vụ quán cafe, nhà hàng, đến cả việc phát tờ rơi,...  quần quật cả năm như thế đấy, nhưng số tiền kiếm được chỉ đủ để trang trải một phần nhỏ của việc học hành cũng như một vài phí sinh hoạt khác. Tôi luôn hoạt động không ngừng, đi học đi làm, nó như nhịp sinh học của mỗi con người, làm hoài rồi quen tay, nếu thay đổi sẽ dẫn đến khá nhiều hệ lụy. Sáng đến giảng đường, chiều đi làm thêm, tối ôn bài. Tôi không cho phép bản thân mình ngơi nghỉ. Cuối tuần ai ai cũng chọn cho bản thân những thú vui để khuây khỏa, thư giãn, tôi cũng vậy, nhưng có điều đặc biệt hơn, bởi cách mà tôi chọn chắc cũng chẳng giống ai, đó là quanh quẩn ở các cửa hàng, hiệu sách để làm thêm. Những ngày cuối năm, số tiền thưởng dành cho người phục vụ của những hàng quán lại gấp đôi, thế là tôi lại lao vào làm việc. Mọi người hỏi: “Vì sao không về quê ăn Tết?”, và có thể câu trả lời thỏa đáng cho nguyên nhân này vì vào dịp Tết là ngày duy nhất mà tôi có thể kiếm được đồng tiền để đỡ đần mẹ cha. Phải chăng tôi là con người thực dụng, suốt ngày chỉ biết đến tiền và tiền, quên đi những giá trị mà có lẽ tiền cũng chẳng thể nào mua được? Nhưng ai ở trong tình cảnh của tôi thì chắc rằng mọi người sẽ rõ. Chính vì thế mà hai năm qua tôi ăn Tết xa quê.

       Mùa xuân - thời khắc đẹp nhất trong năm, vạn vật cảnh sắc giao hòa làm một. Nàng xuân với những bước nhẹ nhàng rắc từng giọt nắng vàng vào từng ngõ ngách, nàng ban phát những điều an lành, hoan hỉ đến mọi nẻo đường, tất cả làm thiên nhiên bừng sáng lên một sức sống căng tràn, mạnh mẽ. Lòng người phấn khởi, háo hức đợi tết sang để tận hưởng niềm vui gia đình sum họp. Những đứa con xa quê lại bồi hồi một niềm vui khôn tả. Hầu hết, những ngôi nhà tôi đã lướt mắt qua tôi đều cảm thấy được niềm vui tràn về từ ánh mắt đến bờ môi, từ giọng nói đến tiếng cười. Nàng xuân cũng đã soạn sửa để ban phát phước lành cho chốn nhân gian. Biểu hiện rõ nhất chính là sự chộn rộn trong mỗi con người. Thiên nhiên cũng dần biến chuyển, những cánh hoa mỏng manh không còn e thẹn mà giờ đây mạnh mẽ vươn mình đón chào năm mới. Hoa đào, hoa mai được tưới tẩm bởi phép màu của mùa Xuân cũng trở nên rực rỡ.

Quang Hoài - DH16NV

Theo enews.agu.edu.vn