Khoảng lặng chiều ký túc xá

Chuyên mục: GÓC TẢN MẠN SINH VIÊN - 15/06/2018

Ký túc xá vào một chiều buồn, mình tôi lặng ngồi trên băng ghế đá thơ thẩn nhìn những bạn sinh viên qua lại trong khuôn viên. Tôi chẳng màng ngắm những bông hoa ven đường vẫn nở và những chú chim vẫn thản nhiên kiếm ăn…. Đã bao lâu rồi tôi chưa được về thăm nhà? Thời gian trôi không chờ đợi ai, nghĩ đến đấy bất giác lòng tôi dâng lên một nỗi buồn khó tả, nỗi buồn mang tên nhớ nhà.

Đã rất lâu, rất lâu rồi tôi không về nhà, không biết bây giờ quang cảnh xung quanh nhà như thế nào? Những khóm hoa tôi trồng liệu rằng có lụi tàn theo năm tháng, đồng lúa trước cổng chắc là đã nặng trĩu những hạt thóc và cả cô bé hàng xóm chắc giờ đã lớn hơn hẳn rồi… Và đặc biệt trong tâm trí tôi hơn hết là trong căn nhà quen thuộc vẫn là hình dáng quen thuộc - ba mẹ tôi.

Ảnh minh họa. Nguồn suckhoegiadinh

Còn nhớ khi tôi lên trung học phổ thông, lúc ấy chỉ còn ba mẹ và tôi ở nhà, tuy chỉ có ba người nhưng trong tôi lúc nào cũng tràn ngập những niềm vui. Tôi đi học, ba mẹ ở nhà chờ cơm. Sáng mẹ đi chợ sớm, tôi háo hức chờ mẹ về để được cho quà bánh. Giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật trẻ con, mười mấy tuổi mà cứ như một đứa con nít. Cuộc sống của gia đình tôi cứ thế trôi qua vui vẻ và bình yên giống như mặt trời mọc rồi lặn, lặn rồi mọc. Đêm đến, cả nhà cùng nhau ngắm trăng và kể những câu chuyện vui cho nhau nghe, cùng nhau mơ những giấc mơ đẹp khi khuya về và đón bình minh rực rỡ vào sáng hôm sau.

Dẫu biết rằng thời gian không chờ đợi bất cứ ai, giờ đây tôi đã trở thành một sinh viên năm nhất đại học, ai nhìn vào cũng nói tôi đã lớn và trưởng thành. Cuộc sống xa nhà, xa người thân là điều mà hầu hết sinh viên nào cũng trải qua. Nhưng tôi đâu biết rằng cái cảm giác nhớ nhà lại đáng sợ đến thế, nó cứ đeo bám tôi, và hôm nay cái cảm giác đó bất chợt lại ùa đến với tôi vào một buổi chiều thứ  bảy. Khi những người bạn chung phòng đã về quê chỉ còn mình tôi sống bằng hoài niệm. Một mình, một không gian riêng, một nỗi buồn riêng, cả nỗi nhớ đong đầy cùng những giọt nước mắt cứ tuôn ra từ lúc nào không hay biết… Xung quanh tôi không có lấy một người trò chuyện an ủi, bốn hướng là bốn bức tường cùng những kỉ niệm xưa cũ chợt ùa về.

Tôi lấy khăn lau nước mắt, nhấc điện thoại gọi cho ba mẹ. Nghe giọng của mẹ, tôi biết rằng ở bên kia đầu dây điện thoại, ba mẹ tôi rất vui và không ngừng lo lắng cho tôi. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại không thể ngừng chảy. Không hiểu tại sao, trong khi cứ tự nhủ với lòng rằng không được khóc vì mình đã lớn rồi, nhưng rồi tôi đã không thể làm được, tôi đã không ngăn được dòng cảm xúc trong mình. Tôi chỉ muốn vượt khoảng cách địa lý xa dịu vợi để về thăm nhà hay tôi muốn trở lại như ngày xưa – cái tuổi hồn nhiên trẻ con vô lo vô nghĩ?

Nhưng thôi nào, tôi gạt nước mắt nhìn về mái trường, nơi đó chính là bến bờ tri thức, là tương lai lập nghiệp mà tôi và cả nhà đều mong đợi. Nỗi nhớ nhà chỉ khuấy động lòng ta chiều nay thôi, tập trung học hành nào, “ mít ướt” ơi chào mi nhé!

Thu Cúc - DH18TA

Theo enews.agu.edu.vn