Đi để trở về

Chuyên mục: GÓC TẢN MẠN SINH VIÊN - 05/04/2019

       Có một nơi, mà ở nơi đó chúng ta được bảo bọc yêu thương, được trở về với đúng nghĩa con người ta. Nơi cho ta niềm tin và sức mạnh để vượt qua những sóng gió cuộc đời, nơi ta được khóc được cười mà không phải lo sợ điều gì, là nơi ta trở về sau những muộn phiền, lo toan của cuộc sống. Nơi ta được lắng nghe được thấu hiểu. Nơi những tổn thương được vỗ về, ủi an... nơi đó được gọi là nhà.

        Nhà luôn là nơi tôi nghĩ đến mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống, mỗi khi bị tổn thương hay mỗi khi tôi cảm thấy chênh vênh, lạc lõng giữa cuộc đời. Bởi khi về nhà tôi lại được là chính mình; được tự do thể hiện cảm xúc của mình, được an ủi; động viên từ những cái ôm của mẹ; được quan tâm chăm sóc từ những lời hỏi thăm của ba. Tất cả giúp tôi quên đi hết những mệt mỏi, ganh đua ngoài kia, giúp tôi có thêm động lực để bước tiếp trên hành trình trưởng thành của mình.

       Về nhà được ăn những món ngon mẹ nấu, những món mà dù ăn ở đâu tôi vẫn thấy không ngon bằng. Về nhà là được ba hái cho trái cóc, trái ổi vì ba biết con gái út của ba thích ăn chua mà. Về nhà là về với không khí cả nhà quây quần bên nhau, cùng ăn bánh cùng trò chuyện. Cái không khí ấy nó ấm cúng và hạnh phúc biết bao. Về với nồi khoai luộc nóng hổi của mẹ để được cảm nhận hương vị quê nhà. Về với những câu chuyện ngày xưa mẹ kể. Chuyện ba thương mẹ mà chẳng chịu nói chỉ biết mua bánh, mua trái lén lút đem biếu. Chuyện ông bà ngoại tuy nghèo nhưng luôn yêu thương nhau, cùng nuôi nấng mười mấy người con nên người. Chuyện ngày xưa chiến tranh gian khổ cái sống cái chết cận kề. Và còn những câu chuyện thời thanh xuân của mẹ. Đấy chỉ là những câu chuyện vô thưởng vô phạt và tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi khi về nhà tôi vẫn muốn nghe. Bởi chính những câu chuyện vô thưởng vô phạt đó giúp tôi cảm thấy yên bình, làm tôi thêm yêu, thêm thương ba mẹ của tôi hơn, giúp tôi nhận ra cuộc sống không lắm bão giông như tôi nghĩ.

Ảnh minh họa. Nguồn: http://khoe365.net.vn
                  Và rồi sao những câu chuyện đó, mẹ sẽ ôm tôi vào lòng vuốt ve mái tóc rối bù của tôi nói với tôi về những chông gai thử thách của cuộc đời. Mẹ dạy tôi cách "đối nhân xử thế " sống làm sao để không làm phiền lòng mọi người. Dạy tôi biết yêu thương, chia sẽ, giúp đỡ những người kém may mắn hơn mình, biết nhường nhịn, không hơn thua thiệt hơn; biết tiết kiệm, không tiêu xài phung phí. Mẹ bảo, tôi đi làm xa phải biết chăm sóc tốt cho bản thân mình, không đi chơi về khuya và hạn chế thức đêm mỗi tối. Mẹ khuyên tôi nên thức sớm mà ăn sáng, nếu không lại đau dạ dày và dù bận cũng không được bỏ bữa. Mẹ khuyên tôi nên mở lòng để tìm cho mình một người thật sự yêu thương tôi, lo lắng chăm sóc cho tôi. Mẹ bảo khi nào tôi cảm thấy mệt mỏi với công việc với cuộc sống thì hãy về nhà, về bên mẹ. Mẹ sẽ luôn là điểm tựa, là bến đỗ là nơi mang đến cho tôi sự an toàn tuyệt đối.

             Đáp lại những lời dạy của mẹ chỉ là những lời dạ trong tiếng nấc của tôi. Tôi khóc. Phải tôi đã khóc như một đứa trẻ trong lòng mẹ. Khóc ra hết những buồn tủi ấm ức trong lòng. Khóc cho hết những mệt mỏi muộn phiền chất chứa bấy lâu. Bởi sau tất cả tôi biết chỉ có nhà là nơi yêu thương tôi vô điều kiện. Dù tôi là ai, làm gì, ở đâu thì về nhà tôi vẫn là đứa con gái bé nhỏ của mẹ. Vẫn được ba mẹ yêu thương và chào đón. Tôi thấy hạnh phúc vì điều đó. Tôi đã hứa với mẹ rằng tôi sẽ không ngừng cố gắng dù cho con đường phía trước có khó khăn như thế nào. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình không để mẹ phải lo. Sẽ ăn đủ bữa, sẽ vui vẻ mỗi ngày. Sẽ là cô con gái vui vẻ hạnh phúc nhất của mẹ. Mẹ khẽ mỉm cười và ôm tôi vào lòng, bảo tôi hứa là phải nhớ. Tôi vùi vào lòng mẹ gật lấy, gật để cho mẹ cảm thấy yên tâm hơn về tôi.

       Và rồi tôi lại tiếp tục trở lại với hành trình của mình. Hành trình của trưởng thành, của trải nghiệm. Nhưng dù hành trình đó có bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa thì tôi tin mình vẫn sẽ vượt qua được, mặc dù tôi biết tôi sẽ lại có thêm nhiều vết thương. Nhưng không sao cả, bên cạnh tôi còn có gia đình, có những người yêu thương tôi sẵn sàng đón tôi quay về. Mẹ sẽ lại ôm tôi vào lòng xoa dịu và chữa lành những vết thương đó bằng sự bao dung và chở che. Ba sẽ lại lủi thủi kiếm mua cho tôi những món ăn vặt mà tôi thích để làm cho tôi vui giống như những lần té đau khi tôi còn bé. Vậy nên, dù tôi có cô đơn, có lạc lõng giữa những ganh đua của cuộc đời, dù tôi có vấp ngã, có khổ đau thì tôi sẽ không bao giờ buông xuôi, từ bỏ. Tôi sẽ luôn nhớ lời dạy của ba mẹ, sẽ sống vui vẻ, sẽ hạnh phúc mỗi ngày, sẽ là con gái út hạnh phúc nhất của ba mẹ.“Sẽ vẫn nhớ mãi, nhớ mãi lời mẹ dạy con đóSẽ vẫn nhớ mãi, nhớ mãi lời dạy của cha đóDẫu có sướng vui, đau buồn, hãy bước lên đỉnh cao.Sẽ vẫn nhớ mãi, nhớ mãi lời mẹ hiền yêu dấu Sẽ vẫn nhớ mãi, nhớ mãi lời dạy cha yêu dấu.Vì con yêu mẹ cha nhất trên đời” (trích lời bài hát Bóng cả của nhạc sĩ Vũ Quốc Việt).

Hồng Vân - DH15GT1

Theo enews.agu.edu.vn